Gen Z Việt Nam
HotGenZ Nguyễn Như Trung – Nam sinh Bắc Ninh trưởng thành, điềm đạm và đầy nội lực
Trong suốt nhiều năm viết về thế hệ học sinh Việt Nam, tôi từng bắt gặp vô vàn gương mặt xuất sắc: có người nổi bật từ sớm, có người may mắn được trao cơ hội, cũng có người khiến người khác phải chú ý vì ánh hào quang quá rực rỡ. Nhưng cũng có những cái tên khiến tôi ấn tượng theo cách hoàn toàn khác – không ồn ào, không phô trương – như Nguyễn Như Trung.
Không phô trương, không ồn ào, Nguyễn Như Trung luôn mang đến cảm giác vững chãi và đáng tin từ ánh nhìn đầu tiên. |
Trung sinh năm 2008, hiện đang sống và học tập tại Thuận Thành, Bắc Ninh. Em không phải kiểu học sinh được nhắc đến trong những buổi lễ vinh danh long trọng, càng không phải người thích kể về bản thân. Thế nhưng, nếu chịu khó quan sát, ai cũng sẽ nhận ra Trung chính là kiểu người “càng hiểu càng quý”.
Trung sống giản dị, học tập nghiêm túc, nhưng điều đáng nói nhất chính là sự kiên định và nỗ lực trong mọi điều em làm – từ việc học, thể thao, sinh hoạt đến từng cách em đối xử với mọi người xung quanh.
Tôi được biết, từng có thời điểm Trung học kém, thậm chí có môn suýt chạm ngưỡng trung bình. Không than thở, không viện lý do, em âm thầm tự lập lại kế hoạch học tập, cắt giảm thời gian giải trí, tự học lại từ những kiến thức cơ bản nhất. Có người hỏi em có thấy áp lực không, Trung chỉ nhẹ nhàng trả lời:
“Em chỉ muốn chắc rằng ngày mai mình không tệ hơn hôm nay.”
Chính tinh thần đó đã đưa em đi xa hơn cả những gì người khác tưởng tượng. Chỉ trong một năm, em không chỉ cải thiện kết quả học tập, vươn lên nhóm học sinh khá giỏi mà còn được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi cấp huyện. Nhưng điều đáng khâm phục hơn là: thành tích đó không đến từ sự thiên phú, mà từ kỷ luật tự thân và lòng kiên trì lặng lẽ.
Thế nhưng Nguyễn Như Trung không phải kiểu người “chỉ biết học”. Em đam mê thể thao, đặc biệt là bóng đá – không phải kiểu cầu thủ thích thể hiện, mà là người đọc trận đấu tốt, biết phối hợp, hỗ trợ đồng đội và luôn giữ tinh thần thi đấu fair-play. Trên sân bóng, Trung vẫn là chính em: điềm tĩnh, vững vàng và sẵn sàng lùi lại để người khác tỏa sáng.
Trên sân cỏ, Trung luôn chơi hết mình – tinh thần thể thao giúp cậu giữ cân bằng giữa áp lực học tập và cuộc sống. |
Trong cuộc sống thường ngày, em là người kỹ tính, gọn gàng, lễ phép và sống có chiều sâu. Từng lời chào, từng cái gật đầu, từng hành động nhỏ đều thể hiện sự tử tế đến từ bên trong, chứ không phải vẻ ngoài được trau chuốt cho có.
Nhiều người trong trường gọi Trung là “soái ca học đường” – không chỉ bởi vẻ ngoài sáng sủa, khuôn mặt hài hòa và phong thái chỉn chu, mà còn vì thần thái điềm đạm và cách hành xử trưởng thành hơn lứa tuổi. Em luôn xuất hiện với vẻ gọn gàng, sạch sẽ, biết chăm chút cho bản thân nhưng chưa bao giờ phô trương. Từ ánh mắt biết lắng nghe, giọng nói trầm ấm đến cách em chậm rãi nói lời cảm ơn hay chào hỏi mọi người – tất cả đều khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu, tin tưởng và quý mến.
Thế nhưng điều khiến Trung thực sự khác biệt, không nằm ở ngoại hình hay phong cách, mà là ở khí chất rất riêng: một sự trưởng thành vượt tuổi, một thái độ sống nghiêm túc, và một nhân cách đáng tin cậy trong thế giới mà không ít người trẻ vẫn còn đang loay hoay đi tìm bản thân.
Trung từng nói với bạn bè rằng: “Sau này nếu có điều kiện, em muốn quay lại giúp các em nhỏ quê mình học hành tốt hơn, như cách em từng ao ước có người giúp đỡ.” Ở tuổi 17, suy nghĩ đó không phổ biến – và chính vì thế, lại càng quý giá.
Nguyễn Như Trung không đi nhanh, không ồn ào, nhưng em đang đi rất chắc. Trong một thế giới nhiễu loạn và vội vã, những người trẻ như em chính là lời nhắc nhở đẹp đẽ rằng: không cần nổi bật, chỉ cần bền bỉ – rồi ánh sáng sẽ tự tìm đến.